[REVIEW] Alita: Thiên Thần Chiến Binh - Hấp dẫn, cảm động, đẹp mắt !
Alita: Thiên Thần Chiến Binh (Alita: Battle Angel) lấy cảm hứng từ bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng đã từng gây ấn tượng sâu sắc với độc giả phương Tây khi được phát hành, cũng như từng được chuyển thể thành phim hoạt hình vào đầu những năm 90 của thế kỷ trước. Ý tưởng về những chiến binh robot sinh học của tương lai cùng những trận chiến khốc liệt giữa những người-lai-máy để tìm lại ký ức và bảo vệ những con người mà Alita yêu thương giúp Alita trở thành một trong những nhân vật nữ ấn tượng nhất từng được sáng tạo trong truyện tranh.
James Cameron đã ấp ủ dự án này suốt từ thập niên 90 đến bây giờ mới có cơ hội đưa bộ truyện này lên màn ảnh rộng. Những thách thức về mặt kỹ thuật của hệ thống bắt chuyển động thực phức tạp làm nhà sản xuất lừng danh đến tận năm nay mới có thể đưa nhân vật nữ chiến binh Alita lên phim trọn vẹn. Và quả thực bộ phim đã không khiến người xem thất vọng. James đã cùng đạo diễn Robert Rodriguez thổi hồn cho cô người máy Alita vừa đáng yêu lại mạnh mẽ phi thường, những trận chiến ở đấu trường Motoball cứ như đưa những giấc mơ của những cô cậu bé mường tượng năm xưa nay thành sự thật.
Tiến sĩ Dyson Ido (Christoph Waltz) nhặt được bộ não cùng lõi tim năng lượng của một robot tại bãi phế liệu phía dưới hố rác của thành phố Zalem, ông đem về và phục hồi thân thể bằng các thiết bị cơ khí, Ido đặt tên cho cô là Alita – theo tên người con gái đã mất của ông.
Alita (Rosa Salazar) không còn ký ức nhưng cô còn nguyên khả năng xúc cảm, nhận thức và tình cảm, cô đã biết được tình yêu, niềm vui bên những người quen mới nhưng trong cô vẫn khao khát tìm lại ký ức từ kiếp sống trước của mình. Những mảng ký ức rời rạc chỉ xuất hiện khi cô tham gia vào các cuộc chiến khốc liệt, Alita tìm đến một cơ thể mới rồi tham gia vào motoball để vừa tìm lại chính mình vừa giúp Hugo đủ tiền hoàn thành ước mơ. Từ khi quen với Hugo (Keean Johnson) cô tìm thấy một thứ mạnh mẽ hơn rất nhiều – tình yêu. Nó đem đến cho cô niềm hạnh phúc lớn lao nhất nhưng cũng là nỗi đau đớn tột cùng nhất. Để trả thù cho cái chết của Hugo, Alita quyết tâm lên Zalem để đối đầu với tên trùm Nova. Món nợ quá khứ và nỗi đau hiện tại đã khởi đầu cho một chiến binh huyền thoại.
Sức nặng của cốt truyện đến từ ý tưởng có tính triết học: con người là gì. Những thân thể quái dị đã bị máy móc hóa gần như trọn vẹn có chỗ cho nhân tính tồn tại? Liệu một con người có hơn một cỗ máy nếu cổ máy đó biết yêu và có thể yêu? Zalem lại là một biểu tượng khác. Đó là thiên đàng, nơi con người đấu tranh để được chạm tới, được sống trên đó, trở thành một phần của nó. Liệu ta có thể hy sinh mọi thứ vượt hết những lằn ranh làm bản thân căm ghét để được “cứu rỗi” và đưa lên thiên đàng hay không? Nơi có những người yêu thương ở cùng nhau đó là thiên đàng với Alita, cô không cần một chốn ảo tưởng xa vời, cô cần Ido, Hugo. Phần sau rất mở và quá nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ hứa hẹn sẽ được phát triển tiếp trong những phần phim tiếp theo.
Kỹ xảo trong phim khá ấn tượng, đặc biệt những biểu cảm của Alita và những người lai máy móc, cùng như những cảnh chiến đấu đẹp mắt. James trong một cuộc phỏng vấn có nói ông đã dồn nhiều kinh nghiệm từ các bộ phim trước để hy vọng đem lại độ chân thật và đột phá về mặt hình ảnh và kỹ xảo cho bộ phim này. Từng cảm xúc của Alita được chăm chút tốt đem tới cảm giác rất gần gũi và chân thật, đem lại cá tính cho nhân vật là thành công lớn nhất chứ không chỉ chăm chút về kỹ xảo là đủ. Âm nhạc được hòa trộn cùng phần hình ảnh, quay phim ấn tượng đem tới những thước phim hoành tráng. Dù có hơi tiếc vì những cảnh đánh đấm không nhiều lắm khiến cứ thấy chưa “phê”. Việc giấu bớt đi nhiều câu chuyện quá khứ của Alita cùng trận chiến trước cuộc Sụp đổ có vẻ các nhà làm phim muốn dành đại cảnh chiến đầu lại cho phần sau.
Điểm trừ lớn nhất của Alita: Thiên Thần Chiến Binh cũng đến từ việc các nhà làm phim muốn xây dựng cá tính cho Alita. Việc dẫn chuyện quá chậm chạp lúc đầu phim cũng như không làm rõ ác nhân chính của phim khiến khán giả cảm thấy khó hiểu với diễn biến chung và thắc mắc lý do nào Nova nhắm đến Alita. Không phải ai cũng từng xem qua truyện tranh nên rất cần một số manh mối đủ để người xem hiểu để theo dõi câu chuyện.
Dành nhiều đất diễn cho mối quan hệ Alita – Hugo cũng khiến các nhân vật thú vị khác như vợ chồng tiến sĩ Ido – Chiren, Vector hay Nova được giới thiệu sơ xài chưa đủ thuyết phục. Bước ngoặc khiến Alita quyết tâm tiến lên Zalem cũng khá cảm động nhưng vẫn thiếu gì đó để trở nên có lửa như đoạn chia tay của Jack-Rose (Titanic) hay đoạn kề vai chiến đấu của Jack-Neytiri (Avatar) – những cặp đôi từng được James chấp bút kịch bản. Ý tưởng cá nhân hóa cuộc chiến đấu của Alita với Zalem cũng khiến thông điệp về con người và nhân tính bị mất đi phần nào ý nghĩa. Một xã hội vỡ vụn vào thế kỷ 26, nơi con người dần bị máy móc hóa, chỉ còn sự cam chịu và bất lực, ước mơ duy nhất đeo bám họ là lời hứa hẹn được lên Zalem, đây là một chất liệu tốt mà biên kịch bỏ qua. Nếu Alita được xây dựng như một chiến binh truyền cảm hứng để những con người tìm lại nhân tính, gieo được hy vọng về sự phục hưng của xã hội loài người hẳn bộ phim sẽ hay hơn rất nhiều.
Khó lòng đòi hỏi sự hoàn thiện của câu chuyện chỉ từ một bộ phim chào sân, hy vọng những phần tiếp theo sẽ tiếp nối được tinh thần từ bộ truyện gốc và nâng nó lên một tầm cao mới về kỹ xảo điện ảnh làm thỏa lòng người hâm mộ. Những người yêu thích Alita đã chờ quá lâu để câu chuyện được chuyển thể và tâm huyết của các nhà làm phim đã cho ra thành quả khá ổn.